Ngày Thứ Bảy Lặng Thinh
- .
- Apr 15, 2022
- 3 min read
Tôi vẫn thường tự hỏi các môn đồ đã nghĩ gì và cảm nhận điều gì vào ngày thứ bảy, một ngày sau khi Chúa Giê-xu bị đóng đinh trên thập tự giá. Làm sao họ có thể thức dậy nổi vào buổi sáng sau cái hôm họ đã tận mắt nhìn thấy niềm hy vọng duy nhất đang vuột mất khỏi tầm tay mình?
Những trận đòn, chiếc mão gai, tiếng cười nhạo báng, thập tự giá —tất cả đều không như những gì mà gia đình và môn đồ của Chúa Giê-xu hình dung trong tâm trí khi nuôi hy vọng về tương lai. Làm sao họ có thể sống nổi khi mọi việc xảy ra khiến họ đau đớn đến nghẹt thở?
Nhưng các môn đồ đã không biết rằng chỉ sau 24 giờ nữa thôi, ngày Chủ nhật sẽ đến. Đó là khi Chúa Giê-xu bước ra khỏi ngôi mộ và những bước chân đầu tiên của Ngài sẽ đập nát đầu con rắn. Các môn đồ đã không biết rằng một niềm hy vọng lớn lao (hơn cả niềm hy vọng mà trước đó họ đã mang trong lòng) sắp sửa xuất hiện từ trong đống hoang tàn, tăm tối. Họ đã không biết rằng trong giờ phút đau khổ nhất mà họ trải qua, Đức Chúa Cha đã thực hiện chương trình cứu rỗi diệu kỳ, xuất phát từ tình yêu lớn lao của Ngài.
Khoảng thời gian chờ đợi bao giờ cũng là lúc khó khăn.
Đó là khoảng thời gian sau khi bạn nhận một cuộc điện thoại báo hung tin, hay sau khi bạn nhận được chẩn đoán bị bệnh hiểm nghèo... nhưng trước khi bạn nhìn thấy sự chữa lành và phục hồi.
Đó là khoảng thời gian sau khi mọi dự tính đều thất bại, mọi giấc mơ đều tan biến, và cả thế giới dường như đảo lộn... nhưng trước khi bạn nhìn thấy tia hy vọng le lói của một ngày mới.
Đó là lúc linh hồn chúng ta thật sự cần biết Chúa Giê-xu là ai— Ngài là Đấng đã đắc thắng tội lỗi và sự chết. Ngài cũng là Đấng đã đến và ở giữa chúng ta, Đấng Em-ma-nu-ên.
Chúa ở cùng chúng ta khi chúng ta “vượt qua các dòng nước” hay khi bước đi qua lửa. Chúa ở cùng chúng ta khi chúng ta không thể nhìn thấy Ngài hay khi mọi hy vọng dường như không còn. Chúa ở cùng chúng ta trong sự tĩnh lặng hay trong cơn giông bão. Và Chúa ở cùng chúng ta trong khoảng thời gian chúng ta chờ đợi.
Điều Chúa đã bắt đầu nơi chuồng chiên máng cỏ trong một đêm tĩnh lặng, Ngài cũng đã làm trọn trong buổi sáng Chủ nhật khi Ngài bước ra khỏi phần mộ.
Chúa đã đem đến sự cứu rỗi.
Chúa đã ban lời hứa rằng một ngày nào đó, Ngài sẽ lau ráo mọi nước mắt.
Và Ngài cũng đã đoan chắc rằng không có bất cứ điều gì— dù là “hoạn nạn, khốn cùng, bắt bớ, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, hay là gươm giáo” có thể “phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu thương của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Giê- xu, Chúa chúng ta” (Rô-ma 8: 35, 39).
Và đó là niềm hy vọng mang đến ánh sáng trong nơi tối tăm khi chúng ta trải qua thời kỳ chờ đợi.
Cho dù thời kỳ chờ đợi có kéo dài đến đâu, nhưng chúng ta biết “ngày thứ bảy lặng thinh” chắc chắn không phải là đoạn kết của câu chuyện. Bởi sự phục sinh trong ngày Chủ nhật đang tới. Và cho dù thời kỳ chờ đợi có kéo dài đến đâu, Chúa luôn là Đấng Em-ma-nu-ên, Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta. Mãi mãi là như vậy.
Người dịch: Vi.p
Phụ Nữ & Niềm Tin được phép chuyển dịch và sử dụng bài viết này của tác giả Heidi Keeler. © JBU.
Nhạc nền: (Sáng tác & Trình bày) Nguyễn Ngân (NaNa)
Comments